CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cấp trên là tỷ tỷ của tôi


Phan_3

“Tiểu quỷ không nỡ đi sao?”

Đưa tay nhẹ vỗ về khuôn mặt Lâm Diệc Thu, nét mặt Hạ Linh Tích trở nên thật quyến rũ, ẩn chứa một tình yêu thật nồng đậm.

“Ân. . .”

Bĩu môi thừa nhận, Lâm Diệc Thu đưa tay nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích đang vỗ về trên mặt mình kia.

“Được rồi, ngoan, ngày mai lại gặp a.”

Hạ Linh Tích nói, tay vẫn khẽ vuốt khuôn mặt Lâm Diệc Thu.

“Ân . . . Được rồi. . . Em đi đây a. . .”

Lâm Diệc Thu đáp lời, nhưng vẫn ngồi đó, ngay cả động tác mở cửa cũng không có.

“Ân.” Hạ Linh Tích cũng không nhúc nhích.

Thời gian qua thật mau . . . Nháy mắt đã hơn một giờ trôi qua . . .

“Tích. . . Em phải đi thôi a. . .”

“Ân, về ngủ sớm một chút. . .”

Hai người lời nói và hành động hoàn toàn bất đồng vẫn ngồi yên trên ghế.

Lại hơn nửa giờ nữa trôi qua. . .

Lý trí Hạ Linh Tích rốt cục cũng thanh tỉnh lại, nàng nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười giờ khuya.

Hơn 6h tan sở, ăn tối xong thì hơn bảy giờ, sau đó lái xe đưa Lâm Diệc Thu về nhà, khoảng tám giờ tới trước cửa nhà Lâm Diệc Thu, nhưng lại ngồi trong xe suốt hơn hai tiếng.

“Thu, em nên vào nhà đi.”

Ai cũng luyến tiếc đối phương không nỡ chia tay, cho dù trời đang dần về nửa đêm.

Lâm Diệc Thu cũng biết lúc này nên vào nhà, mở cửa xe, chậm rãi nhấc mông ra bên ngoài, nhưng nửa ngày chỉ nhích được không đến vài cm. . .

“Xì. . .”

Hạ Linh Tích nhịn không được bật cười ra tiếng, nhướng người hôn mặt Lâm Diệc Thu, ôm cổ của nàng cười khẽ

“Tiểu quỷ, sao em có thể đáng yêu như vậy, tôi yêu em nhiều lắm a. . .”

“…”

Mặt Lâm Diệc Thu lập tức đỏ ửng lên, khuôn mặt Hạ Linh Tích đang kề sát bên tai nàng, cứ mỗi một câu lại phả nhiệt khí vào trong lỗ tai. Vì không gian trong xe không lớn, nên thân thể Hạ Linh Tích dựa hẳn vào nàng, bộ ngực mềm mại chạm vào bả vai của nàng. . .

“A? Tiểu quỷ, em lại đỏ mặt a . .”

Hoàn toàn không chú ý tới điểm dị thường của tiểu sắc lang họ Lâm, Hạ Linh Tích tươi cười thật sáng lạn, nàng cười đến rung người khiến bộ ngực đang tựa vào bả vai Lâm Diệc Thu cọ sát một chút . . .

“Tích. . .”

Lâm Diệc Thu vòng tay ôm eo Hạ Linh Tích, cố gắng làm cho cả người Hạ Linh Tích ngồi vào trên người mình, sẵn tay đem cánh cửa xe đang mở đóng lại.

“Sao vậy?”

Để mặc Lâm Diệc Thu ôm mình, Hạ Linh Tích dựa vào Lâm Diệc Thu, ngón tay vẫn tiếp tục vân vê khuôn mặt người nọ.

“…”

Nữ nhân này là yêu tinh chuyển thế hay sao?

Lâm Diệc Thu cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Hạ Linh Tích, cái lưỡi tham nhập đẩy khớp hàm của nàng ra, tàn sát bừa bãi trong miệng nàng.

“Ân. . .”

Khẽ rên rỉ, Hạ Linh Tích rất nhiệt tình mà đáp lại Lâm Diệc Thu, tay ôm lấy cổ nàng.

Không cam lòng như hiện tại, Lâm Diệc Thu buông tha đôi môi Hạ Linh Tích, không chút do dự cúi đầu hôn từ cằm chậm rãi xuống cổ, mọi chỗ đi qua đều lưu lại dấu vết thực rõ ràng. Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mảnh khảnh cũng dời ra phía trước, dần dần cởi bỏ nút áo sơmi, lộ ra cảnh đẹp vô hạn bên trong.

“Thu. . . Không được. . . Đừng hôn nơi đó, ngày mai còn phải đến công ty đó . . .”

Hạ Linh Tích mê man dựa vào một chút lý trí còn lại, thốt ra những câu đứt quãng, tay đang đặt trên vai Lâm Diệc Thu cũng vô lực đẩy người đang tàn sát bừa bãi trên người của mình ra.

Tuy rằng Hạ Linh Tích không dùng sức đẩy mình ra, nhưng Lâm Diệc Thu vẫn lùi lại một chút, ánh mắt đầy lửa nóng mà nhìn thân thể ẩn giấu bên trong lớp áo sơmi nửa khép nửa mở kia.

“Thu. . .”

Bình thường Hạ Linh Tích luôn như yêu tinh tái thế khiêu khích Lâm Diệc Thu, vào lúc này lại xấu hổ đỏ mặt, lấy tay muốn che ngực mình lại, nhưng bị Lâm Diệc Thu bắt lấy, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Diệc Thu liền cúi đầu hôn lên khe hở giữa bộ ngực.

Nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích đang ôm lấy cổ mình, để lại một dấu hôn nơi bầu ngực, thu bàn tay lại, nhẹ nắm lấy khuôn ngực hoàn mỹ đang ẩn nấp dưới bra kia. . .

“Tích. . . Nó thật lớn, thật tròn, thật đáng yêu. . .”

Khẽ vuốt ve nơi thần bí đó, thanh âm khàn khàn phát ra khiến Hạ Linh Tích mặt vốn đã rất đỏ trở nên càng đỏ hơn.

“Thu. . . Đừng như vậy. . .”

Suốt bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Hạ Linh Tích cảm thấy thật xấu hổ, cau mày nhắm nửa con mắt, thân mình càng ngày càng nóng lên, biết rõ nếu cứ như vậy nữa sẽ không thể khống chế được, nàng muốn đẩy Lâm Diệc Thu ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực, thậm chí lại cực kỳ khát vọng với động tác vuốt ve kia.

Ngượng ngùng nhất chính là nơi bí ẩn nào đó dường như đã ướt đẫm.

Thở gấp, nhẹ nắm hai bầu ngực mà bắt đầu xoa bóp, khiến Hạ Linh Tích nhịn không được bắt đầu rên rỉ. Chưa đủ cảm giác, tay phải của Lâm Diệc Thu tiếp tục xoa bóp, tay trái luồn ra phía sau lưng, sờ soạng cởi bỏ nút thắt bra, tay phải kéo bra lên ném qua một bên, miệng ngậm lấy hạt đậu đang căng cứng nổi lên đầy khiêu khích. . .

Hạ Linh Tích bỗng nhiên cảm thấy đầu ngực mình chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng đã bị động tác của Lâm Diệc Thu kích thích phải bật ra tiếng rên rỉ thật lớn.

“A. . . Đừng. . .”

Cảm giác Lâm Diệc Thu đang ngậm lấy hạt đậu đang nổi lên của mình, đầu lưỡi vuốt ve lấy nó, Hạ Linh Tích trong lòng thầm oán giận, tay lại không kiểm soát được mà ôm chặt lấy đầu Lâm Diệc Thu đang ở trước ngực mình, khiến nàng gần sát thân thể của mình hơn.

Dường như vẫn chưa đủ, một bàn tay trượt dần xuống đến phía dưới, luồn xuống dưới váy, chạm vào nơi đang ẩm ướt nào đó, Lâm Diệc Thu mỉm cười xấu xa, ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Tích tóc phủ tán loạn, hai má đỏ bừng, thở gấp, nói

“Tích, thì ra chị mẫn cảm như vậy a.”

“Thu. . . Đồ xấu xa!”

Câu nói vô lại kia khiến Hạ Linh Tích nổi giận, nhưng lại không biết làm gì con người đang đùa bỡn thân thể của chính mình kia, chỉ có thể thực yếu đuối mà mắng ra một câu khiến Lâm Diệc Thu nghe xong càng thêm phấn khởi.

Vốn tưởng rằng Lâm Diệc Thu sẽ tiếp tục mấy chuyện xấu xa kia, nhưng đột nhiên nàng lại đứng thẳng người dậy, thu hồi hai bàn tay đang bận rộn kia lại, Hạ Linh Tích nghi hoặc nhìn, đồng thời trong lòng cảm thấy thật mất mát.

“Em. . .”

Nhìn chiếc ghế đang được duỗi thẳng ra, Hạ Linh Tích nháy mắt đã hiểu được dụng ý của tiểu sắc lang họ Lâm.

Chẳng lẽ thật sự phải ở trong xe như vậy sao?

PS: Chương này H nhẹ nhàng =))))))))) Chương sau người thật làm thật nha :”> Trên xe mà cũng làm được nữa :( Bật mí cho mấy bạn nghe, mai mốt trong WC hai chĩ cũng làm được :( Edit xong chảy máo đầm đìa =))))))))))) Vote và cmt chương H đầu tiên cuồng nhiệt lên mấy fans =)))))))))))

Càng ngày càng thấy bản thân tuyên truyền truyện H là chính :( =))))

CHƯƠNG 8 ĐẠI SẮC LANG [H]

Ánh đèn trong xe mờ mờ ảo ảo, Lâm Diệc Thu chống tay xuống ghế, nằm lên phía trên Hạ Linh Tích, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt ngượng ngùng bối rối của mỹ nhân, lộ ra một nụ cười thật xấu xa.

“Tích. . . Chị thật đáng yêu a.”

Hạ Linh Tích cắn môi trừng mắt nhìn Lâm Diệc Thu, quay mặt đi không thèm nhìn cái tên đang mang vẻ mặt đắc ý kia. Bất đắc dĩ cảm thấy có một ánh mắt cực nóng đang lướt khắp cơ thể mình, từ cổ, xuống bờ vai, lướt qua bộ ngực, xuống vùng bụng phẳng lỳ, cuối cùng dừng chân ở nơi bí ẩn nào đó.

Lúc này dáng vẻ Hạ Linh Tích đang bối rối quả thật rất mê người, chiếc váy bó sát người bị kéo lên đến bên hông, lộ ra chiếc quần chíp đáng yêu màu trắng che lấy nơi thần bí, nút áo sơmi đã sớm bị mở toang ra, lộ ra bộ ngực xinh đẹp và vùng bụng phẳng lỳ.

Lâm Diệc Thu cúi người xuống, hơi thở phả lên nơi bí ẩn đó, không do dự chút nào mà hôn lên nơi ấy. . .

“A! Thu, đừng!”

Hạ Linh Tích nháy mắt đã bị kích thích như vậy, thân dưới cong lên chạm vào người Lâm Diệc Thu, nhịn không được lớn tiếng bật ra tiếng kêu thật lớn.

“Tích, chị la lớn quá a, bộ dáng động lòng người như vậy em không muốn để người khác nhìn thấy đâu.” (Xấu xa quá >.<)

Ngẩng đầu xoa đôi môi và cằm bị đụng trúng thật là đau, Lâm Diệc Thu lại thốt ra một câu khiến Hạ Linh Tích xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Nàng biết rõ cách âm của xe rất tốt, cũng biết cửa kính xe người ở phía ngoài nhìn không thấy được bên trong, nhưng Hạ Linh Tích vẫn nhịn không được lo lắng sẽ bị ai đó nhìn thấy.

Đều là bị tên hỗn đản Lâm Diệc Thu này làm hại, ở trên xe làm chuyện này.

Hạ Linh Tích ở trong lòng thầm mắng cái tên hại mình chật vật không biết bao nhiêu kia, vừa lo lắng, xấu hổ, giận dữ, nhưng cũng vừa cảm thấy kích thích và phấn khởi.

“Tích. . .”

Thấp giọng kêu tên Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu lại lướt lên trên, ngậm lấy hạt đậu đang nổi lên trên bộ ngực, tay cũng không an phận mà nhẹ xoa phía dưới quần lót, nơi đang ướt đẫm nào đó.

Hạ Linh Tích bị động tác của Lâm Diệc Thu khiến toàn thân càng thêm bủn rủn vô lực, nơi nào đó càng ngày càng ướt đẫm, Lâm Diệc Thu lại di chuyển xuống dưới, ngón tay cũng dần luồn vào bên trong, nhẹ nhàng vân vê nơi đó.

“Đừng, a. . . A. . .”

Hạ Linh Tích nhắm mắt lại, cau mày, thanh âm mang theo một chút tiếng khóc nức nở, cảm thấy thân thể của mình tràn ngập khoái cảm, sau đó dưới thân đột nhiên lành lạnh, chiếc quần lót che nơi ẩm ướt nào đó đã bị Lâm Diệc Thu cởi ra.

Không chút do dự mà cúi người ngửi mùi hương nơi đó, vân vê, cuối cùng khẽ liếm nơi ấy . . .

Hạ Linh Tích bị kích thích nắm chặt lấy tóc Lâm Diệc Thu, thân mình cong lên . . .

“Ân. . . A. . . Không chịu nổi . . . Thu. . .”

Một tay Hạ Linh Tích che miệng mình lại, nhưng thanh âm nức nở đó vẫn không tránh khỏi thoát ra ngoài . . .

Lưỡi Lâm Diệc Thu tham nhập lấy nơi đó rất nhanh đã khiến nó nóng hừng hực, tay nàng vân vê nơi đó, khẽ ấn vào . . .

“A. . . A. . . Đừng. . . Đừng . . . Đừng mà. . . A. . .”

Hạ Linh Tích bị động tác kịch liệt đó vờn quanh, sau một lúc rốt cục cũng đạt tới đỉnh, thân người cong lên vô lực nằm xuống lại trên ghế, cả người lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng.

Lâm Diệc Thu ôm chặt lấy Hạ Linh Tích đang thất thần vào người, giúp nàng lau mồ hôi trên người, rồi lại bị vùng cổ trắng ngần ấy hấp dẫn mà lại lưu lại đó một vết đỏ như ô mai.

“Đáng ghét, em không được ức hiếp tôi nữa.”

Phục hồi tinh thần lại, Hạ Linh Tích liếc Lâm Diệc Thu một cái, bĩu môi nói

“Tôi mệt chết đi được, em nếu ức hiếp tôi nữa thì sau này đừng hòng còn có thể như vậy a.”

Ách. . . Vẻ mặt Lâm Diệc Thu nhìn vô cùng quẫn . . .

Sao lại có người uy hiếp người khác bằng cách này chứ.... =)))

Vẻ mặt ai oán mà nhìn Hạ Linh Tích, trong ánh mắt lộ ra một thông điệp thật rõ ràng: ta còn muốn.

Hạ Linh Tích liếc nàng một cái xem thường

“Dù sao cũng không được, Em là tên tiểu sắc lang.”

Không đúng, nói nàng là tiểu sắc lang là đang quá đề cao nàng đó, nàng căn bản là đại sắc lang, một con đại sắc lang vẫn thường khoác tấm da dê trên người. Bình thường thì không thấy, không ngờ đụng đến chuyện này thì cả người đều thay đổi, đúng là một con đại sắc lang lừa người mà.

Trông thấy Hạ Linh Tích có vẻ quả thật rất mệt mỏi, Lâm Diệc Thu đành phải méo miệng gật đầu đáp ứng, sau đó giúp Hạ Linh Tích mặc quần áo tử tế vào, khóa cửa xe, ôm nàng vào nhà mình đi ngủ.

Ai, đêm vẫn còn dài, lại có được mỹ nhân trong vòng tay.

Đáng tiếc, mỹ nhân ấy vì phải trải qua những “hoạt động” mãnh liệt trước đó mà ngủ mất rồi . . .

Một đêm thật dài.....

PS: Fans của đại sắc lang điểm danh =)))))))) Nhiều lúc cũng muốn làm sắc lang :"> Quà tặng ngày cuối tuần cho dân FA và fans H văn BHTT :”> Xem xong nhớ để lại dấu răng =)))))))

Í quên giới thiệu cây nhà lá vườn, bạn nào đam mê BH nhiều H mời đến với bộ “Ngự tỷ và ngự tỷ dạ dạ tình” mình đã Edit hoàn :”> Sắc tình không kém bộ này :))) Còn muốn hài hài thì thẳng tiến đến “Xuân thiên lai liễu” =))))

CHƯƠNG 9 GHEN

Tiếng chuông điện thoại lập đi lập lại vài lần, hai người đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường rộng lớn với chiếc ra giường trắng toát rốt cục cũng tỉnh dậy . . .

Hạ Linh Tích mở to mắt mơ màng nhìn chung quanh, khi đã kịp phản ứng liền chộp lấy di động trên đầu giường, đang muốn ấn nút trả lời thì di động lại bị một bàn tay khác đoạt đi.

“A lô?”

Lâm Diệc Thu rất không vui mà trả lời, tay kia thì ôm chầm lấy Hạ Linh Tích, ôm nàng vào trong lòng, trong lòng thực không vui mà thầm mắng cái tên chết tiệt nào mà mới sáng sớm đã quấy nhiễu người khác, hoàn toàn không thèm nhìn đồng hồ điện tử treo tường đã chỉ đến con số 15:13.

Bất đắc dĩ nép vào trong lòng ngực Lâm Diệc Thu, khóe miệng Hạ Linh Tích cong lên thể hiện vẻ hạnh phúc rất rõ ràng.

“Hạ . . . Ách, trợ lý Lâm?”

Người bên kia đầu dây ngây ngẩn cả người, có chút nghi hoặc mà nhìn dãy số mình vừa gọi. . .

Bấm đúng số mà trời . . .

“Chuyện gì a?” Lâm Diệc Thu không kiên nhẫn hỏi.

Cô bí thư mới tới bị sao thế này a, chậm chạp lề mề, ngày mai đi làm sẽ qua hỏi bộ nhân sự một chút mới được, sao lại mướn một người chậm chạp như vậy làm bí thư chứ, không biết tập đoàn Hạ thị luôn luôn chú ý nhất đến hiệu suất sao? Thật là. . .

Tôi còn muốn ngủ thêm một lát, tối hôm qua rất mệt a, không chỉ tôi, Tích của tôi cũng mệt chết đi được? Ai nha, nãy giờ tôi nói nhiều như vậy rồi, mà cô bí thư này vẫn chưa nói gì a.

Bí thư nơi đầu dây bên kia nghe Lâm Diệc Thu hỏi đến câu này lại ngây ngẩn cả người, Lâm Diệc Thu lại càng không kiên nhẫn hỏi lại

“Rốt cuộc chuyện gì? Cô không nói thì tôi cúp điện thoại a.”

“Ách. . . Ách. . . Lâm trợ lý, tôi chỉ muốn nhắc Hạ tổng 4h chiều nay có hẹn với tổng giám đốc Hoàng Tân Tịnh của tập đoàn Hoàng thị, bây giờ . . .”

“Cái gì? Có hẹn với tên hỗn đản của tập đoàn Hoàng Sắc, Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục đó à? Tôi sao lại không biết chứ? Hủy bỏ hủy bỏ ngay.” (Tội anh troai Hoàng nào đó quá =)), đụng ngay bình dấm chua)

Bí thư nói còn chưa dứt lời đã bị Lâm Diệc Thu ngắt lời, nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra một câu, lập tức cúp điện thoại, tắt máy, suy nghĩ một chút, lại lấy điện thoại di động của mình, cũng tắt máy luôn.

Bí thư mới được tuyển vào công ty ở đầu dây bên kia sững sờ mà nhìn điện thoại trong tay, có chút hoài nghi vừa rồi có nghe lầm hay không.

Tập đoàn Hoàng Sắc, Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục?

Nhớ các tiền bối trong công ty có đồn rằng Lâm Diệc Thu là một người tao nhã và có mị lực, có thể hấp nhẫn con gái nhất công ty, trợ lý lắc lắc đầu, tự nhủ vừa rồi nhất định nàng nghe lầm thôi.

“Tập đoàn Hoàng Sắc, Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục? Thu, em khi nào thì đặt cái biệt danh đó cho Hoàng tổng vậy?”

Hạ Linh Tích không dễ bị lừa như tiểu bí thư nọ, nàng biết rõ Lâm Diệc Thu phản ứng kịch liệt như vậy là vì cái gì, cười như không cười nhìn người vừa tắt máy hai chiếc điện thoại xong, liền lui vào lòng ngực của mình.

“Hừ, chị sao lại hẹn với cái tên mầu mị đó chứ, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn chị, em đều muốn đánh chết hắn, mầu mị, khẳng định ở bên ngoài xằng bậy nơi nơi. Người cũng như tên, khẳng định có bệnh lây qua đường sinh dục. . .”

Ngả đầu vùi mặt cọ cọ vào trong lòng ngực Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu nhớ tới cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia, dùng ngữ khí thực khinh thường kêu gào .

“Ha ha, tiểu quỷ ghen sao?”

Nở một nụ cười mỉm, Hạ Linh Tích chợt nhớ lại những lần hợp tác trước đây với tập đoàn Hoàng thị.

_______________

“Hạ tổng, thật vinh hạnh cho tôi khi có thể cùng hợp tác với một mỹ nhân như thế.”

Hoàng Tân Tịnh vẻ mặt ái mộ nhìn Hạ Linh Tích, hạ quyết tâm phải theo đuổi cho được mỹ nhân rất tài giỏi này.

“Ha ha, Hoàng tổng khách khí quá.”

Hạ Linh Tích nở nụ cười thật thanh nhã, giả vờ không nhận ra ý đồ thực sự của Hoàng Tân Tịnh.

Khốn kiếp, mầu mị mà nhìn Hạ tỷ tỷ, có biết xấu hổ hay không a, xem nước miếng hắn muốn tràn ra kia kìa. Xã hội bây giờ sao có lắm kẻ như thế vậy nhỉ? Hừ, Hạ tỷ tỷ của tôi sẽ không bị trúng kế đâu. Nhìn kìa, khó trách phải gọi hắn là bệnh lây qua đường sinh dục, dê như thế, ở bên ngoài khẳng định xằng bậy rất nhiều với con gái nhà người khác. Còn muốn cua Hạ tỷ tỷ á, mau cút đi cho đẹp trời . . .

Lâm Diệc Thu đứng bên cạnh, trong lòng không ngừng mà mắng Hoàng Tân Tịnh, lôi tổ tiên mười tám đời nhà hắn ra hỏi thăm một thể.

Ngay cả cái tên cũng thấy rõ hắn dê xồm rồi, mỗi lần nhìn thấy Hạ Linh Tích thì vẻ mặt lộ rõ vẻ không có hảo ý, hừ, vì ban chiều Hạ Linh Tích nói có hẹn với tên này ở đây nên mình mới đi theo ngăn cản, loại sắc lang này phải để “dũng sĩ diệt dê” như nàng đối phó mới được.

“Tiểu quỷ, làm sao vậy? Vẻ mặt không vui.”

Hạ Linh Tích vừa lái xe vừa hỏi, âm thầm cười trong lòng.

Nàng đương nhiên hiểu Lâm Diệc Thu vì sao lại không vui, từ khi thấy Hoàng Tân Tịnh đã bắt đầu không vui rồi, bình thường Lâm Diệc Thu luôn có thể bình tĩnh mà đối diện với đủ loại người, hôm nay lại thực bức xúc mà phản bác lại rất nhiều lời đề nghị của Hoàng Tân Tịnh.

Tiểu quỷ, em đang ghen phải không?

PS: Nam nhân mãi mãi chỉ là vai phản diện trong BHTT =))))))))))) Thấy cũng tọi mà thôi cũng kệ :”> Chế Thu ghen lên cũng dữ dằn quá, ko bắt tăng ca hay cấu xé gối ôm như Tích tỷ ~~

CHƯƠNG 10 CHỌC TỨC

“Cái tên Hoàng Tân Tịnh đó vừa thấy đã biết không tốt lành gì rồi.”

Bĩu môi, Lâm Diệc Thu chống khuỷu tay phải lên cửa kính xe, tay nâng cằm, vẻ mặt đầy vẻ ghen tuông.

“Vậy sao? Chị có xem qua tài liệu về hắn a, tốt nghiệp ngành quản lý công thương đại học Ngưu Tân, sau khi tốt nghiệp liền nhận chức ở tập đoàn Hoàng thị, tập đoàn Hoàng thị cũng nhờ sự xuất hiện của hắn mà lớn mạnh không ít. Bình thường tác phong cũng rất tốt, chưa từng có lời đồn đãi nào về một mối quan hệ bất chính giữa hắn và một cô gái nào cả. . .”

Hạ Linh Tích âm thầm cười, nói ra hết những thông tin mà mình biết về Hoàng Tân Tịnh, ánh mắt khẽ nhìn Lâm Diệc Thu càng ngày càng căm giận kia, mà ý cười càng đậm.

Đáng đời em, bây giờ ngồi đó ghen đi, xứng đáng. . .(Ác thấy ghê lun :”>)

Hạ Linh Tích mỉm cười lái xe, vẻ mặt rất khoái chí.

Người ngồi bên cạnh thì lại hoàn toàn tương phản, Lâm Diệc Thu thấy Hạ Linh Tích sung sướng như thế, vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm.

Chẳng lẽ Hạ tỷ tỷ cũng thích cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia sao?

“Hạ tổng, sắp tới tôi phải qua Mĩ xử lý một số việc, chờ tôi quay về có thể có được vinh hạnh cùng nhau dùng bữa cơm không?”

Thừa dịp Lâm Diệc Thu đi xử lý công vụ, Hoàng Tân Tịnh vẻ mặt thành ý mà mời Hạ Linh Tích.

“Uhm, tôi cũng không biết lúc đó có thời gian rảnh hay không?”

Hạ Linh Tích theo bản năng mà cự tuyệt, lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu vẻ mặt khó chịu mà nhìn Hoàng Tân Tịnh đứng gần mình đang từ đằng xa đi tới kia, nhãn châu xoay động, sửa lời nói

“Nhưng có lẽ tôi sẽ tận lực sắp xếp thời gian.”

Vẻ mặt Hoàng Tân Tịnh đang thất vọng tràn trề nháy mắt biến mất, trong lòng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Nghe nói đã có rất nhiều người hẹn với Hạ Linh Tích, nhưng đều bị cự tuyệt . Hôm nay Hạ Linh Tích nói như vậy, có phải cũng có hảo cảm với mình không. (Mơ đi cưng =))) )

“Tích, chị đang nghĩ gì a?”

Lâm Diệc Thu vùi mặt trong lòng ngực Hạ Linh Tích, vốn định làm nũng với Hạ Linh Tích, làm cho nàng đáp ứng sau này sẽ không gặp cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia nữa, nhưng lại phát hiện Hạ Linh Tích vẫn không có động tĩnh gì, nghi hoặc mà ngẩng đầu, con người duy nhất mà mình yêu kia khóe miệng lại khẽ cười, tựa hồ đang nghĩ đến cái gì đó.


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog